Ngã Chấp

Ngã Chấp

"Giao tiếp tiếng Anh tự tin & lưu loát chưa bao giờ dễ dàng đến thế!"

"Giao tiếp tiếng Anh tự tin & lưu loát chưa bao giờ dễ dàng đến thế!"

/38 Triệu ẨuTX. Ngã Bảy, Hậu Giang

Kỷ cương- Trách nhiệm- Hành động- Sáng tạo- Phát triển Kỷ cương- Trách nhiệm- Hành động- Sáng tạo- Phát triển

Thu nhập hàng tháng của bạn: Từ 4,5 - 7 triệu Từ 7 - 15 triệu Từ 15 - 50 triệu Trên 50 triệu

Tôi là một người: Là người hiện đại, mua sắm online, hưởng thụ cuộc sống Đôi khi rút tiền mặt khi cần gấp Sử dụng Mobifone và thích được tặng Data hàng tháng

Tôi là một người: Hay chi tiêu cho Giáo dục, Bảo hiểm, Y tế và Siêu thị Tôi thích được hoàn tiền Sử dụng Mobifone và thích được tặng Data hàng tháng Là người hiện đại, mua sắm online, hưởng thụ cuộc sống Thích đi du lịch, khám phá thế giới

Tôi là một người: Thích đi du lịch, khám phá thế giới Tôi thích được hoàn tiền Tôi thích được đổi quà giá trị Thường xuyên bay bằng VNAirlines Sử dụng Mobifone và thích được tặng Data hàng tháng Thích tập luyện và chăm sóc sức khỏe bản thân Hay chi tiêu cho Giáo dục, Bảo hiểm, Y tế và Siêu thị

Tôi là một người: Có thói quen chi tiêu thẻ và chi tiêu mức cao Thích tập luyện và chăm sóc sức khỏe bản thân Thích đi du lịch, khám phá thế giới Thường xuyên bay bằng VNAirlines Hay chi tiêu cho Giáo dục, Bảo hiểm, Y tế và Siêu thị

Thú thật, đọc đến gần nửa quyển truyện rồi mà tôi vẫn không tin được câu chuyện này sẽ có một cái kết buồn như thế. Một cái kết hợp lý đến không thể hợp lý hơn.

Trong quá trình đọc truyện, có lúc tôi tự hỏi: Nếu như Thừa Ngân – hay Cố Tiểu Ngũ không nhảy xuống dòng sông quên, rồi sau đó chăm sóc yêu thương Tiểu Phong khi nàng đã mất đi trí nhớ, thì liệu kết thúc của họ có bi thảm đến vậy không? Nhưng rồi khi tôi gấp những trang cuối cùng của cuốn sách lại, tôi hiểu một điều, chỉ cần vẫn xảy ra thảm họa diệt vong cả gia tộc thì chia lìa chính là kết quả giành cho đôi tình nhân ấy.

3 năm trước, khi Tiểu Phong vẫn chỉ là một cô công chúa vô lo, cuộc sống luôn rộn ràng niềm vui và tiếng cười. Vào thời khắc tươi sáng nhất cuộc đời ấy, nàng đã gặp Cố Tiểu Ngũ. Cuộc gặp gỡ tưởng chừng như tình cờ, đã gắn kết hai con người lại với nhau. Một là nàng công chúa nhỏ hoạt bát của Tây Lương, một bên là thương nhân người Trung Nguyên. Khi tôi đọc những dòng hồi tưởng lại của Tiểu Phong, tôi đã thầm chúc phúc cho đôi uyên ương ấy, đã nghĩ rằng Cố Tiểu Ngũ là mối tình đầu bị đánh mất của nàng. Thế mà, đằng sau tất cả sự chinh phục dịu dàng ấy lại là cả một âm mưu, toan tính. Hóa ra, chàng chính là Lý Thừa Ngân. Hóa ra, chàng tiếp cận Tiểu Phong, chiếm được sự tin tưởng của nàng lẫn ông ngoại, để rồi hại chết cả gia đình nàng. Đế vương vô tình, từ xưa tới nay vốn luôn như vậy. Chỉ là, những lúc nàng động lòng, những khi nàng bối rối ngượng ngùng, chàng có cảm thấy điều gì không? Hẳn là có chứ. Bởi nếu không khi nàng hỏi “Chàng đã bao giờ thật lòng thích ta chưa, dù chỉ một phút?”, chàng đã không phải bỏ ra ngoài. Nếu không yêu, thì khi nàng nhảy xuống dòng sông quên, chàng đã không cần phải nhảy theo chỉ để nói một câu: “Ta và nàng cùng quên.” Nhảy xuống sông, hai người sẽ xóa được những ký ức không nên tồn tại. Nàng sẽ quên đi cảnh gia đình bị sát hại bởi chính tay người mình yêu, quên đi rằng thực ra nàng đã không còn nhà để quay trở về, quên đi người con trai duy nhất nàng yêu lại là người khiến nàng căm hận nhất. Còn chàng, chàng muốn quên đi điều gi? Quên đi thân phận thái tử của mình, quên đi những đau đớn đã mang đến cho nàng, quên đi mình đã từng lợi dụng tấm chân tình của nàng để mưu đồ việc lớn? Hay là sẽ quên đi đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm đó, để từ nay trở về với con người máu lạnh, tàn nhẫn của mình? Tôi không biết. Thật sự. Tôi chỉ biết rằng vào khoảnh khắc nàng hiểu rõ về con người chàng, đối với Tiểu Phong mà nói, Lý Thừa Ngân đã hoàn toàn biến mất. Tình yêu của hai người đã chết từ giây phút đó.

Tiểu Phong đáng thương. Từ một cơn gió tự do tự tại, nàng phải mang trên mình gánh nặng của một nàng công chúa đi hòa thân, rồi lại bàng hoàng khi nhớ ra rằng cả gia đình đã chết, mà chính nàng đã gián tiếp hại họ. Nàng hận Lý Thừa Ngân, nhưng càng hận chính bản thân mình. Đã biết đàn ông Trung Nguyên không đáng tin, không chính trực, thẳng thắn như đàn ông Tây Vực, cớ sao lại vẫn yêu? Đã biết chàng không phải người tốt, cớ sao sau khi đã mất trí rồi lại một lần nữa vẫn không thoát khỏi được một chữ “Tình”? Có hận, nhưng lại không thể giết, nàng không xuống tay được với chàng, nên cuối cùng chỉ có thể tự giết chính mình. Nếu đã không thể ở bên nhau, lại không còn nơi nào để quay về, cái chết chính là sự lựa chọn duy nhất, bởi chỉ có chết đi, sang kiếp sau nàng mới có thể thực sự quên đi tất cả.  Chàng có từng yêu nàng hay không, có thật lòng bao giờ không, có đau lòng không,… những điều đó nàng đã không thể quan tâm được nữa.

“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”

Lúc này đây chàng đã không thể cùng nàng quên đi được nữa, vì chàng còn có giang sơn. Chưa có người lèo lái giang sơn giúp chàng, chưa có người bảo vệ và mang đến cơm no áo ấm cho con dân thay chàng, thì chàng vẫn không thể bỏ đi được. Đấy có lẽ cũng là cái giá phải trả. Nàng giờ đã có thể quên đi tất cả, đã có thể bắt đầu lại, còn chàng, giờ phút này vẫn sống trong dằn vặt, cô đơn. Hậu cung ba ngàn mỹ nhân vẫn đấy, mà người con gái chàng yêu thương đã không còn đây nữa rồi.

Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình

Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi ngang

Người đâu chẳng thấy, cát vàng vẫn bay…”

Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn…

[Em]Ngã tư đường mình [D]gặp lại nhau

[C]Vẫn ánh mắt ta nhìn [G]nhau ngày nào

[Em]Vẫn câu nói: "Anh [D]giờ ra sao?"

[G]Vẫn câu nói: "Giờ [Em]anh thế nào?"

[Em]Ngã tư đường mình [D]gặp lại nhau

[C]Câu hỏi cũ em hỏi [G]anh ngày nào

[Em]"Anh vẫn còn yêu [D]em phải không?"

Anh [Bm]không trả lời, lặng [D]im chỉ biết nhìn [Em]em.

[G]Câu trả lời chắc [D]em biết được

[Am]Sao hỏi anh làm [Em]chi em hỡi

[C]Anh vẫn là anh [D]như ngày nào

[Bm]Yêu một người không dễ [Em]quên được đâu.

[G]Trên bầu trời cơn [D]mưa bất chợt

[Am]Như hoà chung vào [Em]niềm đau anh

[C]Em nghẹn ngào: "Trời [D]mưa mất rồi

[Bm]Thôi chào anh, [D]em phải đi [Em]rồi."